Lê Vân

KHOẢNG TRỜI ...

Có khoảng trời nào đưa ta về chốn cũ Êm đềm trong giấc ngủ bình yên? Có khoảng trời nào đưa ta về với nỗi nhớ thân quen Với những chuyện đời mang tên “Kỉ Niệm” ? Những khoảng trời xưa, với ta, sao bây giờ bỗng trở nên phù phiếm ! Mơ màng ẩn hiện, hoang liêu Phía xa xa kia, vầng dương đã chập choạng cuối chiều Hoàng hôn đổ, gió hiu hiu, lặng lặng Mây giăng ngang, lá rụng vàng, phố vắng Mùi hương trầm thoang thoảng đâu đây ... Có khoảng trời nào đưa ta về với chút men say ? Dặt dìu nhặt khoan ... tiếng đàn... mênh mang thuở trước ? Nhưng, khoảng trời mênh mông kia có đám mây loang loang tan vào cõi thực Vỡ toang kí ức cũ mèm Chỉ còn lại trong ta chút không gian bị đóng khung sau cửa sổ và sau cả bức rèm Lấm lem thời gian già cỗi Tóc phai màu, tóc rối ... Và mắt ta cũng sẽ bị đóng khung quanh chỗ ta ngồi ... Khoảng trời xưa kia nay ở đâu ? Ta đánh mất nó rồi ! LÊ VÂN

Có khoảng trời nào đưa ta về chốn cũ 
Êm đềm trong giấc ngủ bình yên?
Có khoảng trời nào đưa ta về với nỗi nhớ thân quen 
Với những chuyện đời mang tên “Kỉ Niệm” ?
Những khoảng trời xưa, với ta, sao bây giờ bỗng trở nên phù phiếm ! 
Mơ màng ẩn hiện, hoang liêu
Phía xa xa kia, vầng dương đã chập choạng cuối chiều 
Hoàng hôn đổ, gió hiu hiu, lặng lặng
Mây giăng ngang, lá rụng vàng, phố vắng
Mùi hương trầm thoang thoảng đâu đây ...
Có khoảng trời nào đưa ta về với chút men say ?
Dặt dìu nhặt khoan ... tiếng đàn... mênh mang thuở trước ?
Nhưng, khoảng trời mênh mông kia có đám mây loang loang tan vào cõi thực
Vỡ toang kí ức cũ mèm 
Chỉ còn lại trong ta chút không gian bị đóng khung sau cửa sổ và sau cả bức rèm 
Lấm lem thời gian già cỗi 
Tóc phai màu, tóc rối ...
Và mắt ta cũng sẽ bị đóng khung quanh chỗ ta ngồi ...
Khoảng trời xưa kia nay ở đâu ? Ta đánh mất nó rồi !

LÊ VÂN