Đêm đông tàn, trời phương Nam se lạnh
Nơi bến sông vắng lặng của đồng quê
Chợt vang lên tiếng sáo trúc đê mê
Ôi tiếng sáo dắt ta về quê mẹ
Đêm tĩnh mịch tiếng sáo vang trầm bổng
Rất du dương trong khúc nhạc tình buồn
Như Trương Chi đang thương nhớ Mị Nương
Bằng khúc nhạc tiếng sáo buồn tê tái
Từng nốt nhạc rất công phu luyến láy
Sáo ngân nga như xoáy tận đáy lòng
Tiếng sáo đêm như lướt giữa không trung
Như sà xuống vờn mặt sông lay động
Gã thi sĩ nâng lên ly rượu trắng
Tai lắng nghe từng nốt sáo ngân vang
Mắt lim dim nhìn con sóng mơ màng
Như chìm nghỉm trong nhạc lòng sâu thẳm
Đêm đã khuya tiếng sáo vừa chợt dứt
Khách mơ màng bừng tỉnh ngước mắt trông
Trong ngất ngây tiếng sáo với men nồng
Một bài thơ cũng vừa xong vần cuối...
Đoàn Hữu Thuấn