Nho Đoàn

Sông nhạt

Sao nỡ gọi sông quê mình nhạt Thoảng hương dừa trong gió mát chiều quê Nước vẫn xuôi dòng sông mãi gọi đam mê Của tuổi thơ lội tìm tôm cá. Dòng sông quê ngọt ngào thân quen có gì đâu xa lạ Vẫn con đò bên này và bến đợi bên kia Bung như những sợi bông của đám cò thìa Từ phương bắc bay về kiếm mồi trong rừng sú.
Sao nỡ gọi sông quê mình nhạt
Thoảng hương dừa trong gió mát chiều quê
Nước vẫn xuôi dòng sông mãi gọi đam mê
Của tuổi thơ lội tìm tôm cá.
 
Dòng sông quê ngọt ngào thân quen có gì đâu xa lạ
Vẫn con đò bên này và bến đợi bên kia
Bung như những sợi bông của đám cò thìa
Từ phương bắc bay về kiếm mồi trong rừng sú.
 
Sông vẫn dạt dào đẩy đưa những con thuyền suốt tháng ngày không ngủ
Gửi ca dao với những điệu hát ru
Sông đón vào lòng vầng trăng mùa thu
Vẫn lung linh huyền ảo ánh vàng dẫu là mùa gió chướng.
 
Gửi sông quê một bầu trời tưởng tượng
Lưu khúc tình ca thương nhớ tuổi học trò
Thả đầy câu thơ vang mãi giọng hò
Du dương sáo diều mỗi chiều thư thả.
 
Chỉ câu chuyện tình như con thuyền nghiêng ngả
Trôi trên dòng sông nhàn nhạt trăng chiều
Sông có tội tình gì...bởi một chữ yêu
Mà chỉ nhạt cho mối tình dang dở.
 
Sông vẫn mát xanh bên bồi bên lở
Vẫn đỏ phù sa khi con nước tràn về
Thấm đẫm tình người mỗi một miền quê
Tan trong đó giọt mồ hôi mằn mặn.
 
 
Nam Định ngày 19/6/21
Ảnh : NAG Đỗ Ngọc Hà