
Khúc hùng ca kỷ niệm 80 năm
Mặt trời đầu tháng Chín rực rỡ trên Quảng trường Ba Đình lịch sử. Từng bước chân của khối diễu binh, diễu hành kỷ niệm 80 năm Quốc khánh như tiếng trống thúc giục, hòa cùng không khí thiêng liêng và tự hào. Dòng người, rực rỡ trong sắc phục quân đội và áo dài truyền thống, tạo thành một dòng chảy mạnh mẽ, thể hiện sức sống của một dân tộc đã vượt qua bao thăng trầm để giành lấy độc lập, tự do. Mỗi bước đi, mỗi lá cờ bay phấp phới không chỉ là sự phô diễn sức mạnh mà còn là lời tri ân sâu sắc gửi tới những người đã nằm xuống để đất nước mãi mãi xanh tươi. Vào sáng 2/9/2025, sẽ có hơn 30.000 người- trong đó có các khối diễu binh, diễu hành và đông đảo quần chúng- hòa cùng nhịp bước từng đoàn quân qua Quảng trường Ba Đình trong lễ diễu binh, diễu hành cấp quốc gia long trọng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh (2/9/1945–2/9/2025). Giữa tiết trời mùa thu mát lạnh, từng màn hình LED, dòng người chào cờ, tiếng nhạc hùng thiêng, tất cả khiến không gian như dậy sóng niềm tự hào, kỳ vọng.

Từng bước chân trang nghiêm của khối diễu binh hôm nay là kết tinh của biết bao lớp thế hệ đã ngã xuống, trong đó có những hy sinh im lặng như liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư – người đã “chìm xuống trong tình cảm và ý nguyện của đồng đội”, theo dòng hồi ức nơi trang báo Cựu Chiến Binh. Trong những khuôn mặt nghiêm trang của các chiến sĩ, chúng ta thấy được hình ảnh của Liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư. Anh là một trong những biểu tượng của sự hy sinh thầm lặng, một người lính đã sống và chiến đấu bằng cả trái tim yêu nước. Câu chuyện về anh không chỉ là một kỷ niệm cá nhân, mà là một phần của lịch sử hào hùng của dân tộc. Anh đã hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ, để lại sau lưng những hoài bão chưa kịp thực hiện, một gia đình nhỏ đang ngóng chờ. Sự hy sinh của liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư và hàng triệu người con đất Việt không phải là sự lãng quên mà là nguồn động lực vô tận. Tinh thần ấy đã được truyền lửa qua các thế hệ, từ những chiến sĩ kiên cường nơi chiến trường xưa đến những người lính hôm nay đang vững tay súng bảo vệ biên cương, hải đảo. Lễ diễu binh, diễu hành hôm nay chính là lời khẳng định mạnh mẽ rằng những nỗ lực và mất mát ấy không hề vô nghĩa.
Di sản của lòng dũng cảm
Trên con đường dẫn đến độc lập, dân tộc ta đã phải đánh đổi bằng biết bao máu xương. Mỗi tấc đất, mỗi dòng sông đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của những người anh hùng. Họ đã sống một cuộc đời giản dị nhưng lại mang trong mình một trái tim lớn. Họ hiểu rằng, chỉ khi Tổ quốc được tự do, dân tộc mới có thể ngẩng cao đầu. Tấm gương của liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư là một minh chứng sống động cho tinh thần ấy. Anh đã chấp nhận gian khổ, nguy hiểm, chấp nhận đối mặt với cái chết để bảo vệ lý tưởng cao cả. Những thế hệ hôm nay, được sống trong hòa bình, độc lập, cần phải ghi nhớ công ơn ấy. Di sản mà các liệt sĩ để lại không chỉ là độc lập, mà còn là ý chí, là tinh thần quật cường, là lòng yêu nước bất diệt. Lễ kỷ niệm 80 năm Quốc khánh không chỉ là một sự kiện trang trọng mà còn là lời nhắc nhở rằng chúng ta phải sống sao cho xứng đáng với những gì cha ông đã hy sinh.

Tại lễ diễu binh, khi khối không quân bay trên nền trời Thủ đô, nghi thức chào cờ trang nghiêm vang lên, từng hình ảnh nghệ thuật từ Su-30MK2, trực thăng Mi đến các khối xe tăng, xe đặc chủng đều gợi về sức mạnh của một dân tộc. Đứng ở Quảng trường Ba Đình hôm nay, ngắm từng đoàn xe tăng, khối học viên, khối nữ chiến sĩ, lòng người khó tránh rưng rưng. Có lịch sử hiển hiện qua bước chân, tiếng nhạc, sắc cờ- nhưng cũng có linh hồn của những người ngã xuống như liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư len lỏi trong từng hơi thở của ngày lễ. Họ- những liệt sĩ- là “ý nguyện của đồng đội”, là ước vọng không bao giờ tắt của người ở lại. Có thể nói rằng, lễ diễu binh hôm nay không chỉ là màn trình diễn vinh quang, mà là lời tri ân, là nhịp khúc nhân văn sâu lắng dành cho những người đã lấy thân mình làm lá chắn cho Tổ quốc. Và Nguyễn Xuân Thư, cùng bao người khác, là vầng sáng lan toả, không chói lòa, nhưng đủ để làm tim người hậu chiến ngập tràn lòng biết ơn, và thêm sức mạnh để tiếp tục xây dựng đất nước tươi đẹp. Trong giây phút ấy, dù hàng ngàn người đứng ngắm nhìn, chỉ có người hy sinh mới thật trọn vẹn hy sinh cho đất nước. Nguyễn Xuân Thư- chiến sĩ, đồng đội, hy sinh- bỗng trở nên rõ hơn, sống động hơn trong tâm tưởng. Người đã không chỉ trả giá sinh mạng, mà trao cho Tổ quốc tuổi trẻ, dấn thân không một lời hờn oán. Anh là một phần của khúc nhạc hào hùng, để đến hôm nay, hình ảnh đoàn diễu binh rực rỡ là minh chứng cho đời sống vẹn toàn mà họ trao tặng đất nước. Khi những khối diễu binh cuối cùng đi qua, để lại dư âm của những bước chân dũng mãnh, một cảm giác thiêng liêng bao trùm lên mọi người. Hình ảnh các liệt sĩ, trong đó có liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư, đã trở thành bất tử trong lòng mỗi người Việt Nam. Họ đã đi vào cõi vĩnh hằng, nhưng tinh thần của họ vẫn còn sống mãi. Họ đã dâng hiến cả tuổi thanh xuân để xây đắp nên một Việt Nam độc lập, phồn vinh như ngày hôm nay.

Sức mạnh Việt Nam từ máu xương cha ông
Giữa sắc đỏ của cờ Tổ quốc tung bay trong lễ diễu binh kỷ niệm 80 năm Quốc khánh, lòng người Việt Nam lại vọng về những chiến trường lửa đạn, nơi bao thế hệ cha anh đã ngã xuống cho độc lập, tự do hôm nay. Mỗi bước chân của đoàn quân hùng dũng đi qua Quảng trường Ba Đình là một lời nhắc nhở về xương máu của những người lính năm xưa, những con người đã lấy tuổi trẻ để viết nên trường ca bất diệt cho dân tộc. Trong hàng ngũ bất tử ấy có liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư – người con xứ Nghệ. Ở tuổi 26, khi nhiều thanh niên đang ấp ủ giấc mơ riêng, anh đã chọn con đường khắc nghiệt nhất: cầm súng ra trận, dấn thân vào những ngày khói lửa miền Tây Nam Bộ. Trong trận chiến Long Mỹ ác liệt, anh cùng đồng đội chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Máu của anh hoà vào đất, nhưng tinh thần anh thì hoá thành ngọn lửa dẫn đường. Đồng đội gọi tên anh trong nước mắt, và nhân dân thì khắc ghi anh như biểu tượng của thế hệ “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Người lính trẻ ấy không đơn độc. Xung quanh anh là hàng vạn, hàng triệu đồng đội khác – từ những chàng trai, cô gái thanh niên xung phong đến các chiến sĩ đặc công, bộ binh, dân công hỏa tuyến. Họ cùng chung một lý tưởng: “Không có gì quý hơn độc lập, tự do.” Có người ngã xuống khi chưa kịp viết lá thư về cho mẹ, có người để lại mái tóc còn xanh cho đất. Tất cả hợp thành một bản hùng ca chan chứa bi tráng, nơi nỗi đau hòa quyện cùng niềm kiêu hãnh.
Ngày hôm nay, khi tiếng nhạc quân hành vang vọng, những chiếc xe tăng, dàn phi cơ, những bước chân rầm rập đi qua khán đài, chúng ta hiểu rằng sức mạnh của Tổ quốc không chỉ ở khí tài hiện đại, mà còn ở dòng máu bất khuất truyền đời. Chính những liệt sĩ như Nguyễn Xuân Thư đã làm nên sức mạnh ấy.Họ đã ngã xuống, nhưng đất nước thì đứng lên, ngày càng giàu mạnh, phồn vinh. Mỗi lễ diễu binh không chỉ là màn trình diễn, mà còn là lời tri ân bất tận gửi đến những người đã hiến dâng tuổi xuân và mạng sống cho dân tộc. Trong khúc tráng ca ấy, liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư và bao đồng đội mãi mãi sống cùng Tổ quốc, như những vì sao không bao giờ tắt trên bầu trời Việt Nam.

Ngày nay, đất nước không còn tiếng súng, nhưng thử thách mới lại hiện hữu trên con đường hội nhập và phát triển. Trách nhiệm của thế hệ trẻ không phải là cầm súng xông pha giữa bom đạn, mà là mang tri thức, bản lĩnh và lòng tự hào dân tộc để xây dựng một Việt Nam hùng cường, thịnh vượng. Mỗi công trình mới dựng lên, mỗi sáng tạo mới ra đời, mỗi tấm lòng nhân ái lan tỏa trong cộng đồng… đều là sự tiếp nối âm thầm của máu xương cha anh. Nhìn vào tấm gương liệt sĩ Nguyễn Xuân Thư và bao anh hùng đã ngã xuống, lớp trẻ hôm nay sẽ hiểu rằng: độc lập, tự do không phải điều hiển nhiên, mà là thành quả của bao thế hệ đã đổi bằng tuổi xuân và sinh mạng. Bởi vậy, sống tử tế, sống có trách nhiệm với Tổ quốc, với nhân dân chính là cách tri ân sâu sắc nhất dành cho những người đi trước./.
Mai Ước - Trần Dương