Anh chẳng bước trên con đường thi sĩ
Kiếp phong sương lặng nghĩ thốt ra lời
Lên thơ ấy thấm sự đời, ích kỷ
Luôn thấy mình lạc lõng giữa bể khơi
--------
Nhưng gặp em phút tuyệt vời hé nở
Biết yêu thương mong nhớ ước gần kề
Vòng tay ấm khẽ ôm và che chở
Hết ưu sầu sóng gió lẫn u mê
--------
Anh chỉ muốn trao về điều tuyệt nhất
Nặng niềm thương vật chất có chi nhiều
Bởi gian khó đời anh là rất thật
Cũng đã từng tan vỡ cả trời yêu
----------
Thì em hỡi nếu bao điều khó nói
Cũng chỉ xin đứng gói ở trong lòng
Để đến khi gắng gượng nhiều thấy mỏi
Rồi hững hờ quay bước thế là xong
--------
Đời cay đắng vẫn mong mình hạnh phúc
Dù biết em xứng đáng tốt hơn nhiều
Đã từng nghĩ buông tay và cầu chúc
Nhưng nỗi lòng gục ngã trước cô liêu
---------
Đành lặng lẽ đem những điều ta có
Chút yên bình trong sóng gió bao la
Trao tất cả mãi thương nào buông bỏ
ĐÂU CÓ EM! NƠI ĐÓ CHÍNH LÀ NHÀ