Vanvn- Bùi Thị Kim Loan còn có bút danh Kim Loan, sinh năm 1977 ở Tân Uyên, Bình Dương, tốt nghiệp Trường Đại học Kinh tế TPHCM năm 2002, hiện làm việc trong một công ty gốm sứ tại Bình Dương.
Với bài thơ Hoa đất, Bùi Thị Kim Loan được nhận Giải thưởng Văn học Nghệ thuật “Đất và Người Bình Dương” lần thứ VII năm 2023.
Làm kinh tế nhưng Bùi Thị Kim Loan sớm yêu văn chương, nhất là thi ca và gần đây chị sáng tác nhiều thơ và tản văn. Chị cho biết: “Tôi yêu thơ từ khi biết đọc những con chữ vỡ lòng, những bài thơ trong sách giáo khoa ngày xưa như cứ nhảy múa, ca hát trong tôi, thôi thúc tôi viết nên bài thơ của riêng mình. Khi lớn hơn một chút thì tôi quan niệm thơ chính là tiếng nói của tâm hồn, có những điều không thể nói cùng ai, tôi liền mượn những vần thơ để mà thủ thỉ. Tôi luôn dành cho thơ mình những gì trân trọng nhất, nếu có buồn thì cũng buồn một cách đẹp đẽ. Đối với tôi thơ làm cho cuộc sống thêm thi vị, là làn gió cho một buổi trưa mùa hè, là một ngọn lửa sưởi ấm cho mùa đông lạnh. Thơ như đóa hồng trong vườn ban sớm, những cánh mềm thơm ngát còn ướt đẫm sương đêm. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thôi làm thơ nữa, vì cũng như thức ăn, như không khí, thơ chính là nguồn năng lượng tích cực, vun bồi tình yêu thương trong cuộc sống này”.
HOA ĐẤT
Những giọt mồ hôi nẩy mầm trên luống cày
Sự sống phôi thai từ trong lòng đất mẹ
Hạt giống tình yêu trổ đòng,
Cha gặt tiếng cười, nuôi nấng những ước mơ.
Đồng ruộng oằn mình nở ra những cánh chim
Sải cánh tự do đến chân trời ước vọng
Sâu trong từng thớ đất
Từng vết chân chai sần in dấu tháng năm
Con đi qua dâu bể thăng trầm
Đánh rơi lời ru à ơi bên cánh võng
Có lúc khát lòng, thèm một ngụm gió triền đê, thổi ngang thời thơ ấu
Cánh diều nay về đâu…
Xin được một lần quên hết những lo âu
Về ăn cá cắm câu, mớ canh rau mẹ nấu
Nghe đất trở mình những đêm mưa tầm tã
Trong mạch nguồn ấp ủ những mầm hoa.
GIẤC MƠ SE
Trong giấc mơ mùa thu
Có một loài sen trở thành hoa hậu
Vương miệng kết bằng những đôi cánh tiên nhảy múa
Váy dạ hội màu xanh đính pha lê…
Muôn ngàn hoa đăng lấp lánh trên mặt đầm
Cơn gió đi qua, nàng vui sướng vẫy cao quyền trượng
Chiếc quyền trượng khô cong một mùa bỏng cháy
Rưng rưng vỡ òa, ươm hạt giống cho mùa sau
Giấc mơ mùa thu chuyển cảnh một cơn mưa
Dưới hiên chùa, rong rêu trở mình kể chuyện trên phiến đá.
Tiếng mõ thì thầm dẫn vào chánh điện
Miên man một mùi hương cũ
Dưới chân phật đài,
Những đôi cánh tỏa hào quang!
SÔNG
Trôi đi đâu? Trôi về đâu…?
Ngàn năm in bóng sắc màu trời mây
Vàng son giờ hóa lưu đày
Hồ như ảo ảnh vụt bay qua đời
Người về khóc giữa sao rơi
Sông ôm lặng lẽ trùng khơi ba đào
Thuyền trăng còn đó gầy hao
Cô đơn bến vắng neo vào đa đoan
Tương tư trổ đóa hoa vàng
Đêm qua rụng nỗi bẽ bàng xuống sông!
TRÀ ĐÊM
Trà đêm sóng sánh ánh trăng
Lao xao làn khói ngỡ rằng cố nhân
Hương thơm trong gió thâm trầm
Như hồn cây lá âm thầm chắt chiu
Trà đêm chan chứa bao điều
Buồn, vui, đắng, ngọt, thương yêu, giận hờn …
Hồng trần nhiều nỗi thiệt hơn
Bỗng tan theo chén trà thơm đêm này
Quỳnh hoa e ấp làn mây
Trà không men, mà thấy say cõi lòng
Cuộc đời sắc sắc, không không
Đêm nay uống cạn một vòng trầm luân.
HƯƠNG MUỘN
Trăng vừa trổ một nhành hương muộn
Ướp vào đêm làn sương trắng mỹ miều
Hương cám dỗ, ta trở nên huyễn hoặc
Tự bao giờ…
Kỳ vọng một tình yêu!
Anh biết không, mùa xuân đã tàn rồi
Hương sắc cũ giờ đã là quá vãng
Đêm trôi nhanh
Đêm quay cuồng
Số phận
Bỗng một hôm hương muộn rót đầy cành
Bỗng một hôm rêu chi chít mầm xanh
Ta như kẻ chưa một lần tan vỡ
Đêm ngẩn ngơ vầng trăng xa mộng mị
Hương đương thì…
Mà đêm đã già nua!
Trăng lặn rồi,
Hương giờ hóa hương xưa!
HOA DẠI
Chiều đã cạn
Và mây đã tan
Em không còn khóc thương một loài hoa dại
Xuyến chi ơi,
Sao mà trắng đến ngây ngô?
Mùa sang mùa
Và rêu đã xanh
Không còn thấy lối mòn ngày anh đến
Cỏ giăng kín những dấu chân ngày cũ
Dường như ký ức ngủ vùi!
Hoa đã tàn
Theo cánh gió đi hoang
Cánh đồng em, cạn khô dòng nước mắt
Hồn em hòn cuội nhỏ
Buồn tênh trên đất cằn!
Em lặng thầm
Nhìn năm tháng lãng quên
Hồn đá cuội trơ bên đường hoa dại
Có lẽ xuyến chi mùa sau lại nở
Còn em thì đã tàn
Như chiều,
Như mây…
NHỚ
Và em bỗng nhớ anh…
Bằng nỗi nhớ cả ngàn đêm cộng lại
Nỗi nhớ như tóc người đàn bà,
Rụng nhiều hơn sau mỗi lần sinh.
Ngôi sao nào giấu đi những bình minh
Như em giấu anh vào trong tận cùng trí não.
Mà cuộc tình khờ khạo
Đuổi tận cùng chiêm bao.
Có ai muốn mình ẩn dật với yếu mềm
Ngụy trang nỗi khát khao bằng con tim chực chờ vụn vỡ
Nên em viết vào thơ
Nên em sống mà mơ.
Tháng mùa đông cây rụng lá xác xơ
Không còn gì để có thể giấu che từng cơn gió lạnh
Thổi vào hồn
Run từng cánh môi hôn…