Tự sự trước hoàng hôn - Thơ Ngọc Thứ

Vẫn miệt mài khua mái qua sông

Dẫu thời gian chẳng đủ chuyến đò sau

Bến vắng hoàng hôn nhuộm vàng con nước

Lòng nao nao nhớ những chuyến đò.

 

Vẫn còn đó ánh mắt nhìn tha thiết

Trong sáng, hồn nhiên mà trĩu nặng nỗi niềm

Bảng đen ơi! Sao trầm tư yên lặng,

Có thương phấn mòn theo nhịp thời gian?

 

Lá vẫn rơi trong mỗi độ thu sang

Ta cất giấu những vui buồn một thuở

Giá có được một thời như thế nữa

Vẫn xin là người chèo thuyền cập bờ vui.

 

Sắp xa rồi mái trường mến yêu ơi

Nôi ru ta từ bao mùa xuân trước

Phượng đã cháy hết mình cho miền mơ ước

Tán bàng xanh là để mát hè sau.

 

Bao nghĩa tình thuyền bến nặng sâu

Mãi trong ta dù mái chèo đã gác

Bởi ý nghĩ có vượt lên tuổi tác

Xe thời gian chẳng dừng lại bao giờ.

3-1732243334.jpg
 

Ngọc Thứ