Tôi bắt đầu làm "thầy giáo làng" năm 21 tuổi (1973, ảnh). Hai năm sau, Sài gòn được giải phóng. Ngày 5 / 5 / 1975, tất cả các giáo viên ở Thành phố HCM đều phải ra trình diện tại Số 5 Trần Quý Cáp (Võ Văn Tần bây giờ). Rất đông người ra "trình diện" dịp này. Trong lúc tôi đang điền vào tờ khai, có một chị giáo viên còn trẻ và khá xinh đẹp từ phía sau hỏi...
Tôi bắt đầu làm "thầy giáo làng" năm 21 tuổi (1973, ảnh).
Hai năm sau, Sài gòn được giải phóng.
Ngày 5 / 5 / 1975, tất cả các giáo viên ở Thành phố HCM đều phải ra trình diện tại Số 5 Trần Quý Cáp (Võ Văn Tần bây giờ).
Rất đông người ra "trình diện" dịp này.
Trong lúc tôi đang điền vào tờ khai, có một chị giáo viên còn trẻ và khá xinh đẹp từ phía sau hỏi:
- Em cũng ở Bắc Hải à?
- Vâng chị! Chị ở Bắc Hải ạ?
- Chị ở trong Cư xá.
Cư xá Sĩ quan Chí Hòa là Cư xá Bắc Hải ngày nay, chồng chị là một thiếu tá TQLC đã "biệt tích" kể từ sáng 30/4/75.
Lúc về, tôi được chị cho đi nhờ xe (lúc đi tôi dùng phương tiện công cộng). Chị còn cho địa chỉ và nói:
- Chiều ghé nhà chị chơi, chị giới thiệu em gái chị cho.
- Em gái chị chắc giống chị?
Chiều tôi ghé nhưng không có "em gái" nào, chỉ có chị một mình.
Thì ra căn nhà rộng giờ đây trống vắng, chị e ngại sắp có bộ đội về đây ở!
Chị muốn tôi... bảo vệ chị!
Chị cho tôi xem album gia đình chị, anh đẹp trai quá nhưng tiếc rằng lúc này không "bảo vệ" được chị nữa rồi.
Anh đi biệt tăm kể từ sáng ngày 30/4, số phận chị đây rồi sẽ ra sao?
Nhà không thể vắng chủ, hai bên gia đình họ đều ở rất xa...
Tôi không hứa bảo vệ chị, nhưng tôi đã làm như vậy.
Tôi thường xuyên chở chị đi chợ hoặc đi công chuyện.
Những "nhân viên ngụy quyền" trẻ như chúng tôi hồi ấy hay suy nghĩ "lẩm cẩm" vầy: Mấy anh bộ đội độc thân không bao giờ thèm tán tỉnh các cô đã có chồng hay có người yêu.
Cho đến một hôm...
Chị đánh mất chùm chìa khóa của chiếc tủ đặt trong phòng riêng.
Ngoài tôi ra chị còn biết nhờ ai?
Tôi loay hoay không biết mở khóa cách nào, chỉ còn biết dùng "phương pháp đòn bẩy".
Chị kiếm cho tôi một thanh sắt.
Nhưng trong lúc ngoái lại nhận nó tôi bỗng giật mình nhận ra người được tôi "bảo vệ" bấy nay không chỉ đẹp còn quá... dễ thương, có lẽ tại không gian là căn phòng ngủ!
Phía bên kia là chiếc... giường nệm trắng tinh.
Còn may (cho tôi) là tôi rất sợ phải nhận một cái tát từ chị.
Đầu óc nóng bừng lên, tôi phải chuyển bớt "năng lượng" vào chiếc đòn bẩy.
Sức tôi trở nên mạnh "phi thường".
Choang!
Cánh cửa tủ bung ra, tiện đà nó đẩy tôi va trúng vào người chị.
Chị hoảng hồn nhưng tôi không lo... bảo vệ chị nữa.
Tôi chạy vội ra ngoài.
Tưởng tôi giận vì bị đau nên mấy ngày sau chị còn gắng tìm tôi nhưng tôi đã ngay lập tức gia nhập vào đội quân xung kích diệt dốt ở tận một vùng xa xôi, hẻo lánh.
Sao tôi ích kỷ, cứ muốn chị luôn nghĩ tốt về tôi thay vì tiếp tục "bảo vệ chị"?
Thực sự hồi ấy tôi không nghĩ ra cách nào khác.
Chị cuối cùng cũng được đoàn tụ với gia đình ở Mỹ, đúng như lòng tôi ước mong...
Nguyễn Đình Đại