Nguyễn Quang Liên

VU LAN BÁO HIẾU

Trẻ thơ con chưa biết gì Cha mẹ vất vả cũng vì chúng con Giữa khuya nặng trĩu trong lòng Nhọc nhằn, tần tảo, phập phồng áo cơm. Thương con gan ruột nén dồn Trên khóe mắt mẹ đượm buồn sương sa Mưa gió, lạnh buốt cắt da Áo tơi quấn kín mẹ cha ra đồng. Vai gầy, áo bạc, lưng cong Mây trời tê tái cõi lòng chìm sâu. Mẹ đi chợ vội về mau Gánh quang tất tưởi nỗi sầu xế trưa.
Trẻ thơ con chưa biết gì
Cha mẹ vất vả cũng vì chúng con
Giữa khuya nặng trĩu trong lòng
Nhọc nhằn, tần tảo, phập phồng áo cơm.
 
Thương con gan ruột nén dồn
Trên khóe mắt mẹ đượm buồn sương sa
Mưa gió, lạnh buốt cắt da
Áo tơi quấn kín mẹ cha ra đồng.
 
Vai gầy, áo bạc, lưng cong
Mây trời tê tái cõi lòng chìm sâu.
Mẹ đi chợ vội về mau
Gánh quang tất tưởi nỗi sầu xế trưa.
 
Nắng chiều đổ lửa sau mưa
Mồ hôi mặn chát, cha vừa đắp nhon
Tấm lòng rộng lượng trời non
Bóng cha che chở các con lớn dần.
 
Đời người sóng gió, trầm luân
Bão giông vần vũ, gian truân tháng ngày.
Bàn tay đen đúa, chai gầy
Niềm vui đến ít, rơi đầy héo hon.
 
Trắng đêm thao thức trông con
Lúc khi đau yếu, mỏi mòn mẹ lo
Thương yêu đầy ắp vô bờ
Chắt chiu, gom góp, tiếng ru tràn hoài.
 
Cha nằm mong đêm bớt dài
Chờ con khôn lớn vươn ngoài biển khơi.
Con đi góc bể, chân trời
Thời gian gặm nhấm cuộc đời mênh mông.
 
Thế rồi, không thể buồn hơn
Cha mẹ từ biệt chúng con về trời.
Phận đời đè nặng hai người
Nghĩa tình dâu bể, đất trời xa xôi.
 
Niềm đau dai dẳng, chơi vơi
Thân cò vắt kiệt kiếp người mẹ cha.
Con đi công tác về nhà
Chỉ nhìn nấm đất cỏ hoa úa tàn.
 
Dù con đi khắp thế gian
Nghĩa tình mẹ để chứa chan trong lòng.
Mây trời lồng lộng, điệp trùng
Làm sao che kín được công cha làm.
 
Bao giờ vết thương mới hàn
Vắng khuất cha mẹ vô vàn yêu thương
Gió bay la đà khói hương
Bầu trời hẹp lại, vấn vương bùi ngùi./.
 
NGUYỄN QUANG LIÊN
Nguyễn Quang Liên