Nguyễn Quang Liên

Thả diều

Ông dẫn cháu đi thả diều Trời vừa râm mát, nắng chiều đã qua Cháu cầm dây chạy ra xa Diều tung cánh lượn theo đà bay cao. Gió giông đang thổi lao xao Thi thoảng nó lại bổ nhào trên không
Ông dẫn cháu đi thả diều
Trời vừa râm mát, nắng chiều đã qua
Cháu cầm dây chạy ra xa
Diều tung cánh lượn theo đà bay cao.
 
Gió giông đang thổi lao xao
Thi thoảng nó lại bổ nhào trên không
Trẻ già, trai gái rất đông
Trời xanh đủ sắc đỏ hồng diều khoe.
 
Có con diều sáo bằng tre
Bay cao vời vợi làm mê mọi người
Cháu vỗ tay, nắc nẻ cười
Ông như trẻ lại với thời ấu thơ.
 
Tối về, cháu nằm ngủ mơ
Ú ớ cháu gọi... vu vơ... ơi diều!
 
Nguyễn Quang Liên