Màn tối buông, phố chan hòa ánh sáng
Ta ung dung phiêu lãng với trời mây
Ly cà phê đang tỏa mùi hương bay
Điếu thuốc cháy, nằm ngất ngây tuôn khói.
Phía ngoài đường, ánh đèn vàng rười rượi
Trong quán ngân nga, thay đổi nhạc vui
Biết rằng đời có những lúc ngọt bùi
Cũng thú thật, ta dư thời cay đắng.
Pha chút bơ cho tình thêm sâu nặng
Hòa muỗng đường để trao tặng nghĩa nhân
Nhắp trên môi, ly cà phê vơi dần
Đang đậm đà, lại bần thần nhạt thếch.
Mọi người vui, sao lòng mình trống huếch
Chưa hết ly, không thấu hết nỗi niềm
Nhưng mà thôi, ta cũng phải đứng lên
Xin trút lại nỗi buồn bên ly nước…
NGUYỄN QUANG LIÊN