1. Có ngọn núi vượt ngàn mây bao bủa
Đứng thanh cao xa lánh bụi trần
Mang trăng sao rọi chiếu thế nhân
Mang nắng ấm sưởi cây đời thắm lại
Năm nhăm năm hóa “mặt trời... rất đỏ”
Nước non vằng vặc ánh sao Khuê.
2. Tụ nhân tụ khí tụ linh tụ sơn tụ thủy
Nơi hội tụ triệu tâm hồn ngưỡng kính
Và những bàn chân không phải bàn chân
Xót dúm rau bám sâu lòng đất mẹ
Thương tấm thân kết muôn vì tinh tú
Thắp lên ngọn hải đăng. Tín hiệu bình yên!
3. Quê hương là đâu?
Nơi đường cày cha ta rốm muối trên đồng
Nhánh mạ mẹ trọc đầu chân ruộng
Húng hắng tiếng ho khuya
Chiếc cối giả trầu lăn lóc
Cào xới tha hương chiều ba mươi…
4. Tôi đi giữa tôi và tôi và tôi...
Nhìn đâu cũng thấy tôi và tôi và tôi...
Những chuyển động hướng tâm li tâm bát nháo
Những xé giằng suýt biến tôi thành con quay vô định
Hình như trong quỹ đạo không là quỹ đạo ấy
Tiếng chim gọi câu thơ mọc cánh và tôi tìm được chính mình.
5. Tôi cùng em và chiều bên Thạch Cổng
Những sợi nắng quá giang chẳng đợi xếp hàng
Hoàng hôn buông biển nhuốm màu lam
Cùng con chuồn con măng thi sống ảo
Chỉ riêng em và tôi rất thật
Như mấy triệu năm qua nham thạch kết băng rồi.
6. Từ khóa nào đây cho cuộc về nguồn
Sử sách hàng trăm năm rỉ máu
Địa ngục trần gian bảng lảng khói hương
Tôi đặt gót sẻ sàng trên cát mềm An Hải
Biển vẫn trong xanh vô tư rải nắng vàng
Lòng suy tư trĩu nặng? Ông cha từng vượt khám bơi ngang.
7. Tôi bước đi trên luồng không khí vừa thanh lọc
Tìm con đường vô hồn mặc niệm những ban mai
Tìm hàng cây không ngữ ngôn trắng đêm ngơ ngác...
Nắng đã hươm hươm, sông Sài Gòn ngọt lừ gió sớm
Từng đôi chim câu hây hẩy tự tình
Những sợi tóc mai... thỏ thẻ.
8. Có những điều nghịch lý đến không ngờ
Sau tấm vương bào của tên bạo chúa
Một thân hình nõn nà ai nỡ gọi chôm chôm
Ẩn sau những chùm gai nhọn sắc
Những cặp môi thi nhau uống nắng vườn nhà...
Và phía sau nghịch lý ấy, anh là hạt đỗ đen.