Nguyễn Quang Liên

Hòn Vọng Phu

Mẹ bồng con lên trên đỉnh núi Mắt lệ nhòa buồn tủi rưng rưng Đơn côi mòn mỏi tin chồng Để thân hóa đá, cho lòng nát tan. Bao đời nay vũ vần mây trắng Bóng lẻ loi, phơi nắng, đội mưa Xót lòng, bất hạnh người xưa Biển xa vời vợi, bốn mùa ngóng trông.
Mẹ bồng con lên trên đỉnh núi
Mắt lệ nhòa buồn tủi rưng rưng
Đơn côi mòn mỏi tin chồng
Để thân hóa đá, cho lòng nát tan.
 
Bao đời nay vũ vần mây trắng
Bóng lẻ loi, phơi nắng, đội mưa
Xót lòng, bất hạnh người xưa
Biển xa vời vợi, bốn mùa ngóng trông.
 
Đêm ngày nhìn mênh mông tê tái
Chờ chồng từ biên ải, rừng sâu
Trái tim âm ỉ đớn đau
Góc trời tím ngắt, nỗi sầu khôn nguôi./.
 
 
Nguyễn Quang Liên