Chùm thơ Trần Sang: Tôi đi qua mùa nhặt lại chút bâng quơ

Vanvn- Cuối năm/ lảng vảng khói đồng/ mơn man một điều chưa thật/ vỡ giữa thinh không/ đôi môi khô khốc/ chạm tháng ngày vụn vặt/ tôi đi qua mùa nhặt lại chút bâng quơ… Nhà thơ Trần Sang ở An Giang CUỐI NĂM Cuối năm lảng vảng khói đồng mơn man một điều chưa thật vỡ giữa thinh không đôi môi khô khốc chạm tháng ngày vụn vặt tôi đi qua mùa nhặt lại chút bâng quơ… Cuối năm nghe gió về trống trải mai vàng lỡ nhịp buồn vui ai còn nhông nhông ngoài phố chợ? bước lạc giữa ngày đông lây lất năm tháng dại khôn tôi đi qua mình nhặt lại những ngày xưa… Cuối năm tôi ngồi gom lại rớt rơi một chút lo toan hình như mình là người mắc nợ khấn vái những điều chưa tới khất lại thời gian chạm bờ hư ảo tôi đi qua người nhặt lại chính tôi… Cuối năm tôi ngồi với tôi ngu ngơ luồn tay vào áo tìm lại hơi ấm con người một năm vội vã giật mình hối hả những đâu đâu… GIẤC MƠ TRÊN CÁNH ĐỒNG chưa bao giờ người quê tôi quên nuôi hy vọng trên cánh đồng mặc cho sự lam lũ như thói quen chịu đựng đất đai của ông bà sống với đất chết về với đất dù trên vai mang nhiều gánh nặng điệp khúc vĩnh hằng: “thất mùa – rớt giá…” con đĩa đeo bám vào giấc mơ hoảng loạn những giọt nước mắt say ngủ lăn dài trên má như những giọt mồ hôi rớt xuống cánh đồng thấm vào đất vào mùa màng vào cây trái vào hạt gạo vào số phận người quê tôi khuôn mặt nám đen nụ cười trắng tươi hoa sứ chân thật đến tận cùng sống với đất đến tận cùng và cũng thấm những nỗi đau đến tận cùng … có ánh sao đêm rất lạ rơi vào giấc mơ mang màu phù sa mang niềm hy vọng mùa màng bội thu trên cánh đồng có một giấc mơ trong sáng đến tận cùng… Tranh của họa sĩ Trần Thắng HỤC HẶC DÒNG TRÔI tôi thường nằm mơ nghe triền sông đang chảy dòng tuổi thơ trôi đi cặn bã đời lắng lại quặn đau lòng nước tôi đi qua những con sông dài thăm thắm những miền nước đứng yên những miền đời lênh đênh xốc lên một mớ rác rưởi xốc lên tình người lấp vùi chảy miết tôi đi qua miền ký ức sặc sụa mùi nước những đổi thay chưa thành hoài niệm sao còn rơm rớm những tiếc nuối? sao còn hoang mang trước những tạp nham? hục hặc dòng trôi… tôi đi qua những bồng bềnh suy nghĩ thả trôi theo dòng nước những con sông chưa phải là cạn khô sao dòng chảy bị xô lệch? bầm dập nhánh lục bình những dòng nước nuôi lớn tuổi thơ tôi đã trôi vào cổ tích tôi cúi đầu trước dòng sông của một người mang đầy vết tích ầng ậng nước mà không biết chảy về đâu? nước ơi! sông ơi! hục hặc dòng trôi… TÌM MỘT CÁI TÊN ngày rưng rức những đôi môi còn chín mộng em lặng lẽ qua tôi ùa về một miền tiềm thức ứa những lỗi lầm hong hóc như những cơn khát chiều bặt tăm đánh lừa ngày bằng một tin nhắn đội nắng ra đi còn lại gì? tìm mãi một cái tên quờ quạng trong đêm lặn qua ngày nhung nhớ lặn qua ngày chờ đợi lặn qua những kí tự xóa nhòa con chữ tìm một cái tên trong quên lãng mình tôi lang thang con đường đầy nắng đầy lá bay đứng thẩn thờ dưới hoa mận trắng tự dưng tóc đổi màu cầm tuổi mình trên tay cầm mùa trên tay đi qua miền thơ dại tìm một cái tên cho mình! MÙI KHÓI Mười năm con xa mùi khói mười năm con lăng lắc đời mẹ mười năm chờ đợi mười năm mẹ nhóm bếp mỗi ngày… mười năm con tập làm người của phố tập nói cười hờ hững tập bắt tay xã giao với những lời chào hỏi vội vàng tập bán mua đổi chác những giá trị đời thường… mười năm con tập cụng ly ở những nhà hàng sang trọng tham dự những buổi tiệc tùng chúc tụng ngợi ca tập nói những lời nịnh nọt sáo rỗng tập dạ thưa, cúi đầu kính cẩn trước những người xa lạ nhưng chức vụ cao… mười năm con cũng không biết bao nhiêu lần con nóng lạnh với thời tiết cuộc đời, và cũng bấy nhiêu lần con uống những chén thuốc đắng mà đời mang lại… không phải là chén thuốc nam mẹ hay nấu cho con uống mỗi khi đau ốm không biết bao nhiêu lần con nếm cảm giác uất nghẹn tận tim gan không phải những lằn roi mẹ đánh con khi con sai trái mà nước mắt mẹ lưng tròng…. mười năm đã bao lần con vấp ngã rồi lại tự đứng lên như lời mẹ dạy ngày xưa nhiều đêm con gọi mẹ thảng thốt trong mơ… mười năm con vẫn không phải là người của phố nhớ khói bếp nhà mình quá mẹ ơi! mười năm sao con không rứt ra được phố? con cũng không biết mình đang chờ đợi một điều gì và mắc nợ một nơi để đi về mênh mông thương nhớ… Mười năm chập chờn khói bếp mười năm giấc ngủ không yên nửa đêm giật mình xồng xộc vào giấc mơ mùi khói dẫn con về… TRẦN SANG

Vanvn- Cuối năm/ lảng vảng khói đồng/ mơn man một điều chưa thật/ vỡ giữa thinh không/ đôi môi khô khốc/ chạm tháng ngày vụn vặt/ tôi đi qua mùa nhặt lại chút bâng quơ…

2-1732160835.jpg

Nhà thơ Trần Sang ở An Giang

CUỐI NĂM

 

Cuối năm

lảng vảng khói đồng

mơn man một điều chưa thật

vỡ giữa thinh không

đôi môi khô khốc

chạm tháng ngày vụn vặt

tôi đi qua mùa nhặt lại chút bâng quơ…

 

Cuối năm

nghe gió về trống trải

mai vàng lỡ nhịp buồn vui

ai còn nhông nhông ngoài phố chợ?

bước lạc giữa ngày đông

lây lất năm tháng dại khôn

tôi đi qua mình nhặt lại những ngày xưa…

 

Cuối năm

tôi ngồi gom lại

rớt rơi một chút lo toan

hình như mình là người mắc nợ

khấn vái những điều chưa tới

 

khất lại thời gian chạm bờ hư ảo

tôi đi qua người nhặt lại chính tôi…

 

Cuối năm

tôi ngồi với tôi

ngu ngơ luồn tay vào áo

tìm lại hơi ấm con người

một năm vội vã

giật mình

hối hả những đâu đâu…

 

GIẤC MƠ TRÊN CÁNH ĐỒNG

 

chưa bao giờ người quê tôi quên nuôi hy vọng trên cánh đồng

mặc cho sự lam lũ như thói quen chịu đựng

đất đai của ông bà

sống với đất

chết về với đất

dù trên vai mang nhiều gánh nặng

điệp khúc vĩnh hằng:

“thất mùa – rớt giá…”

 

con đĩa đeo bám vào giấc mơ

 

hoảng loạn

những giọt nước mắt say ngủ lăn dài trên má

như những giọt mồ hôi rớt xuống cánh đồng

thấm

vào đất

vào mùa màng

vào cây trái

vào hạt gạo

vào số phận người quê tôi

 

khuôn mặt nám đen

nụ cười trắng tươi hoa sứ

chân thật đến tận cùng

sống với đất đến tận cùng

và cũng thấm những nỗi đau đến tận cùng …

 

có ánh sao đêm rất lạ

rơi vào giấc mơ mang màu phù sa

mang niềm hy vọng

mùa màng bội thu

 

trên cánh đồng

có một giấc mơ trong sáng đến tận cùng…

1-1732160839.jpg
 

Tranh của họa sĩ Trần Thắng

HỤC HẶC DÒNG TRÔI

 

tôi thường nằm mơ

nghe triền sông đang chảy

dòng tuổi thơ trôi đi

cặn bã đời lắng lại

quặn đau lòng nước

 

tôi đi qua những con sông dài thăm thắm

những miền nước đứng yên

những miền đời lênh đênh

xốc lên một mớ rác rưởi

xốc lên tình người lấp vùi

chảy miết

 

tôi đi qua miền ký ức sặc sụa mùi nước

những đổi thay chưa thành hoài niệm

sao còn rơm rớm những tiếc nuối?

sao còn hoang mang trước những tạp nham?

hục hặc dòng trôi…

 

tôi đi qua những bồng bềnh suy nghĩ

thả trôi theo dòng nước

những con sông chưa phải là cạn khô

sao dòng chảy bị xô lệch?

bầm dập nhánh lục bình

 

những dòng nước nuôi lớn tuổi thơ tôi

đã trôi vào cổ tích

tôi cúi đầu trước dòng sông

của một người mang đầy vết tích

ầng ậng nước mà không biết chảy về đâu?

nước ơi!

sông ơi!

hục hặc dòng trôi…

 

TÌM MỘT CÁI TÊN

 

ngày rưng rức những đôi môi còn chín mộng

em lặng lẽ qua tôi

ùa về một miền tiềm thức

ứa những lỗi lầm

 

hong hóc như những cơn khát

chiều bặt tăm

đánh lừa ngày bằng một tin nhắn

đội nắng ra đi

còn lại gì?

 

tìm mãi một cái tên

quờ quạng trong đêm

 

lặn qua ngày nhung nhớ

lặn qua ngày chờ đợi

lặn qua những kí tự

xóa nhòa con chữ

 

tìm một cái tên trong quên lãng

mình tôi lang thang

con đường đầy nắng

đầy lá bay

đứng thẩn thờ dưới hoa mận trắng

tự dưng tóc đổi màu

 

cầm tuổi mình trên tay

cầm mùa trên tay

đi qua miền thơ dại

 

tìm một cái tên

cho mình!

 

MÙI KHÓI

 

Mười năm con xa mùi khói

mười năm con lăng lắc đời

mẹ mười năm chờ đợi

mười năm mẹ nhóm bếp mỗi ngày…

 

mười năm con tập làm người của phố

tập nói cười hờ hững

tập bắt tay xã giao

với những lời chào hỏi vội vàng

tập bán mua đổi chác những giá trị đời thường…

 

mười năm con tập cụng ly ở những nhà hàng sang trọng

tham dự những buổi tiệc tùng chúc tụng ngợi ca

tập nói những lời nịnh nọt sáo rỗng

tập dạ thưa, cúi đầu kính cẩn trước những người xa lạ nhưng chức vụ cao…

 

mười năm con cũng không biết bao nhiêu lần con nóng lạnh với thời tiết cuộc đời,

và cũng bấy nhiêu lần con uống những chén thuốc đắng mà đời mang lại…

không phải là chén thuốc nam mẹ hay nấu cho con uống mỗi khi đau ốm

không biết bao nhiêu lần con nếm cảm giác uất nghẹn tận tim gan

không phải những lằn roi mẹ đánh con khi con sai trái mà nước mắt mẹ lưng

tròng….

 

mười năm đã bao lần con vấp ngã

rồi lại tự đứng lên như lời mẹ dạy ngày xưa

 

nhiều đêm con gọi mẹ thảng thốt trong mơ…

mười năm con vẫn không phải là người của phố

nhớ khói bếp nhà mình quá

mẹ ơi!

 

mười năm sao con không rứt ra được phố?

con cũng không biết mình đang chờ đợi một điều gì

và mắc nợ một nơi để đi về

mênh mông thương nhớ…

 

Mười năm chập chờn khói bếp

mười năm giấc ngủ không yên

nửa đêm giật mình

xồng xộc vào giấc mơ

mùi khói dẫn con về…

 

TRẦN SANG