Ngày con 10 tuổi
Mẹ trẻ đẹp xinh
Bố yêu mẹ nhiều
Yêu hơn vàng ngọc
Rồi theo thời gian
Con lớn từng ngày
Cái ăn - cái mặc
Bố mẹ tảo tần
Con ba mươi tuổi
Mẹ không còn trẻ
Dáng mẹ hao gầy
Dáng cha mòn mỏi
Tóc bạc da mồi
Nhưng bố vẫn yêu
Yêu mẹ nhất nhà
Bữa cơm xuề xòa
Mẹ là tất cả!
Bởi nhà nghèo quá
Lam lũ cả đời
Vẫn không đủ đầy
Con đã ba mươi
Như kẻ thơ ngây
Quanh nhà quanh ngõ
Mẹ còn khó nhọc
Bố còn gian truân
Thương tâm thân gầy
Thương hơn trời biển
Cả đời cống hiến
Không đòi hỏi chi
Mong con sớm hôm
Nên danh phú quý
Mẹ ơi con nhớ
Ngày bé phơi rơm
Cả sân phơi lúa
Nhưng vui lắm ạ!
Đòn roi đau quá
Khóc nhè nước mắt
Một thời đã khác
Con mẹ lớn khôn
Bố ơi con thương
Những chiều trên nương
Tháng ngày vất vả
Áo sờn vai cả
Cho con ngọt bùi
Lưng còng bố mẹ
Chén cơm nuôi con
Nghĩa nặng tình thâm
Công ơn lai láng
Tựa như phật thánh
Bố Mẹ trên đời...!
Thiên Phú