Thương mẹ đã già, vẫn quang gánh nắng mưa
Vai áo phai màu, tóc mẹ lơ thơ trắng
Dáng mẹ lưng còng, vì cả cuộc đời tần tảo
Nuôi con nên người, mẹ đâu có kể công
Thương mẹ một đời, đã vất vả sớm khuya
Đôi bàn tay chai, hằn vết sẹo khó nhọc
Vầng trán nhăn nheo, thương mẹ làn da đã mồi
Thương cả cuộc đời, mẹ lo ruộng lúa, vườn rau....!
Mẹ tôi giờ đây chân bước đi chầm.. chậm
Dáng mẹ hao gầy, ngồi bên hiên nhà nhắc đến con, cháu
Thằng út xa quê, bao năm nó đi mãi chưa về
Chưa về thăm mẹ, để mẹ buồn, tóc thêm bạc trắng....!
Hôm nay con về, con là con út thăm mẹ đây
Gian nhà liêu xiêu, hàng cau quấn quanh dây trầu
Con ôm mẹ trong lòng, cho vơi bớt nỗi nhớ mong.....!
Nước mắt con lưng tròng, thương mẹ nay đã già hơn...!
Nguyễn Trọng Hoà
Thi Sĩ : Thiên Phú