Em gắn đời mình nơi góc phố quen
Sáng tối sớm trưa đi về một lối
Từng ngóc ngách đường in sâu vào tâm trí
Quen thuộc đến nỗi có thể nhận ra xíu xiu thay đổi bất thường.
Như khi phố thấy mình ngột ngạt đến đáng thương
Muốn vùng vẫy thoát ra chốn đường thênh thang rộng
Nơi có đủ đầy vị thi, có đủ đầy sôi động
Để không còn một phút nào tù túng, chênh chao.
Thế giới rộng lớn ngoài kia có lắm ồn ào
Sao ở nơi góc phố quen này tịnh yên nhiều quá
Tịnh yên đến buồn, một nỗi buồn rất lạ
Mà em không thể nào giải thích nổi vì sao?
Lẽ nào tại vì ai đó chẳng nhớ nhau
Bỏ lỡ bước qua một lần, trăm năm lạc mất
Nên góc phố dỗi hờn, lòng phố buồn bất tận
Đến độ tịnh yên bao nhiêu cũng không cứu rỗi nổi lòng mình?