Cháu ngồi đếm giọt mưa ngâu
Mà thương cả chiếc cơi trầu Bà ăn
Bà đi, gió rạc, đất cằn
Bờ tre, bụi chuối, chiếu, chăn khóc bà
Đường làng gốc gạo, cây đa
Phải không ngọn gió hóa Bà về đây
Nhớ Bà, nên nỗi cau gầy
Mà đau đớn cả một dây trầu vàng
Đường mây, lối gió thênh thang
Hình như Bà vẫn quanh làng mình thôi
Vệt trầu đã nhạt tường vôi
Chẳng còn đỏ thắm như hồi ngày xưa
Bà đi, rầu rĩ cơn mưa
Ngẩn ngơ về cõi xa xưa cuối trời
Bà về lay lá trầu rơi
Ngỡ hồn rơm rạ, ngỡ lời Bà ru
Chẳng hanh cũng nắng mùa thu
Dẫu không khói tỏa, cũng mù mù sương
Hồn ta hóa cỏ ven đường
Hồn bà thì hóa khói hương nhạt nhòa
Ra đồng gom vạt nắng già
Tôi choàng lên nấm mộ Bà... chiều nay
LHP-Bút Quê