
Em sẽ kể anh nghe về con đường
Cao nguyên em những sớm mùa thu - thật lạ
Mặt trời biếng lười trốn sau màn mây ngủ vùi chẳng giấc giờ chi cả
Mặc kệ tiếng gà gáy râm ran, tiếng người ra chợ chào nhau rôm rả suốt dọc đường.
Mặc kệ bằng lăng, bạch đàn, chuông vàng… thi nhau khoe sắc, tỏa hương
Thoang thoảng bay đi hoà quyện vào trong gió
Mặc kệ tiết trời se lạnh đủ vừa cho ai đó
bất giác thèm thuồng hơi ấm một vòng tay.
Mong mỏi nắng lên phơi ẩm ướt tháng ngày
Mà đợi mãi đợi hoài không thấy
Con đường cứ oằn mình hứng từng cơn mưa đêm trong tận cùng run rẩy
Vậy mà khi ngày mới bắt đầu lại sạch bóng bẩy tinh tươm.
Dẫu “thật lạ” nhưng em trót lỡ yêu con đường buổi sớm mùa thu nơi này nhiều hơn
Không nỡ rời xa theo anh về phố thị
Tất cả như chừng in sâu vào tâm trí
Lúc buồn hay vui, em cũng có thể tịnh yên chìm vào mộng mị riêng mình mà không cần nhọc lòng suy nghĩ gì thêm.
Nên em muốn kể anh nghe thật nhiều lỡ sau này lẩn thẩn nhớ quên thì trong tận cùng vẫn thấy còn quen thuộc
Vẫn thấy còn luyến lưu những điều dở dang mình chưa làm được
Để níu ta về năm tháng còn nhau!
Dã Quỳ (THP)