Vanvn- Hôm nay trên đường về nhà, bắt gặp một bông hoa dại cánh dịu dàng màu tim tím ôm lấy chiếc nhụy trắng li ti, tôi lập tức dừng bước để thưởng ngắm.
Bông hoa bé xíu chỉ độ chấm nắng xuyên qua tán cây, thấp thoáng giữa thềm cỏ xanh rì mà chẳng hiểu sao lại dễ dàng rơi vào tầm nhìn của tôi. Bốn cánh mỏng manh như trong suốt để mặc cho nền trời in lên sắc lam ngọc, hoà quyện với ánh hồng từ quả cầu lửa tròn trịa giữa lưng chừng chiều, lại như mượn thêm chút bụi bạc từ cánh bướm nào đó thơ thẩn bay ngang qua. Một gam màu mộng mơ lay động trong ánh mắt của kẻ mơ mộng, cũng đủ để vấn vương nhịp bước.
Cây bút trẻ Phương Hồng
Có lẽ khi bông hoa nhẹ tênh đến thế nên thân cây cũng chỉ thanh thanh chấm rễ lên thềm đất, tựa đuôi chú chuồn chuồn kim khẽ đập trên mặt hồ. Lạ thay, một nhành hoa dại bé xíu thôi, lọt thỏm vào thiên nhiên rộng lớn lại có thể khiến con người, ít nhất là tôi lúc này, chú tâm thưởng thức, để rồi nhận ra sau đó là linh hồn của vạn vật. Trong khoảnh khắc lòng tôi dâng lên niềm xúc động bởi cách sinh linh ấy đứng giữa nắng vàng lấp loá, giữa gió chớm hè nao nức và thảm cỏ xanh mướt mát, rạng rỡ sắc tím, thong dong tạo hình và hân hoan khiêu vũ dưới thiên không. Không rõ là vì nhành hoa ấy vốn nên thơ nên trái tim khẽ thổn thức hay bởi chân tâm tôi đã sẵn ngâm nga điệu nhạc làm sắc tím kia cũng réo rắt lời ca?
Và tôi muốn lưu lại một chút gì đó cảm xúc này mang tới những người tôi yêu thương. Có phải, nếu trong tim có nhau, con người sẽ dễ dàng sẻ chia những lát cắt cuộc sống? Tôi chợt nhớ kỉ niệm về cành bồ công anh ngày còn là cô bé học trò tinh nghịch. Tôi cùng nhóm bạn phát hiện ra khóm hoa mềm mại dựa vào gốc cây xà cừ ở góc sân trường. Chúng tôi xúm lại, thích chí thổi bay những cánh hoa mỏng manh vào không gian, như trả lại những sợi mây về bầu trời lộng gió. Tiếng cười trong trẻo cũng theo cánh bồ công anh mà bay xa…
Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy
Hôm ấy, tôi đã giữ lại một bông hoa, tròn trịa như cục bông bé xinh cho người bạn thân vắng mặt. Nhưng do sự bất cẩn của tuổi nhỏ đã làm bông bồ công anh rơi rụng hết cánh, khiến tôi không thực hiện được ý định ban đầu. Tôi muốn ứa nước mắt vì tiếc. Rồi nỗi buồn cũng bay đi như cái cách bồ công anh buông sợi mỏng vào không gian. Sau này, tôi nhận ra: thứ còn đẹp hơn cả món quà, đó là tâm hồn non nớt biết yêu thương của những cô cậu bé: yêu thương ai chính là dành tặng cho người đó điều mình thích, đôi khi chỉ đơn giản là chia sẻ với họ những gì xinh xắn bản thân bất chợt gặp giữa thiên nhiên.
Những cô bé cậu bé chúng tôi ngày xưa giờ đã lớn, bước ra cuộc sống sôi động và ít nhiều lo toan, nhưng kỉ niệm ấu thơ hẳn còn vương mắc vào tiềm thức. Chỉ cần một tín hiệu, một khoảnh khắc giao hòa giữa tâm hồn và thiên nhiên, kỉ niệm sẽ thức dậy, như những bông hoa dại bé nhỏ mà đầy sức sống, luôn sẵn chờ ta trên khắp mọi nẻo đường.
PHƯƠNG HỒNG