Nhé người! từ giã tháng tư
Bao nhiêu sắc nhuộm câu từ ghét thương...
Tôi nghe trong tiếng chiều buông
Xuân thì rụng xuống nhịp buồn gãy đôi
Nhặt từng mảnh vụn không lời
Xót... cầm nhan sắc, thương đời phôi pha
Nghẹn ngào... chưa kịp xuân qua
Thương đôi giọt lệ khóc già hàng mi
Xin hôn lên vội xuân thì
Hồng nhan đi mất biết khi nào về
Trong tim cào xé hẹn thề
Bao nhiêu ấp ủ đem về bỏ hoang
Mạc Tường Vi