Hạ trắng ngày kia nhuộm bạc đầu
Tình anh vẫn trẻ vạn ngày sau
Mùa xuân tiềm ẩn trong mùa hạ
Nên tình sẽ sống mãi dài lâu
Vì đã hẹn nhau từ kiếp trước
Thời gian đâu có nghĩa gì đâu
Sóng biển bạc đầu tình vẫn đẹp
Sóng xô đùa giởn mãi bên nhau
Chẳng những yêu em mùa hạ trắng
Bốn mùa anh vẫn cứ yêu em
Yêu mỗi sát na trong thầm lặng
Yêu quá hồn nhiên chẳng có tên
Anh có niềm tin ở mệnh trời
Tụi mình duyên kiếp tự xa xôi
Trời cao buộc chặt đôi ta lại
Và bảo yêu nhau đến trọn đời
Anh hát bài ca mùa hạ trắng
Để gởi về em một chút tình
Rồi gởi lời ca vào trong nắng
Sưởi ấm tình yêu chuyện chúng mình
Thân gởi lão phu nhân
Nguyễn Hữu Hiền