Một buổi giao mùa thu ghé ngang
Mà hồn tôi ngỡ đã hoang tàn
Gió thu chết lặng nơi đầu phố
Những chiếc lá vàng rơi… Bất an
Phố vắng chiều nay chỉ lá rơi
Quán kem đầu ngõ đâu mất rồi
Lối người qua chợ sao lặng lẽ
Từng vỉa hè hoen trổ bóng rêu
Gởi láng giềng tôi… Xa quá xa
Nhìn xem phố lặng… Những ngôi nhà
Không gian tan nát… Nhà cửa đóng
Vạn núi nghìn sông… xa cách xa
Gửi mấy tha phương mấy mảnh đời
Hãy lạc quan, cười nở niềm vui
Phận trôi về phố ngày xa xứ
Cũng một kiếp người như giống tôi.
Mạc Tường Vi