LÁ DIÊU BÔNG
Hoàng Cầm 1959

  • www.doanhtri.net
  • 17-07-2018
  • 3390 lượt xem

Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng,
Chị thẩn thơ đi tìm.
Đồng chiều, 
Cuống rạ...

Chị bảo,
Đứa nào tìm được lá diêu bông,
Từ nay ta gọi là chồng.

Hai ngày em tìm thấy lá,
Chị chau mày,
Đâu phải lá diêu bông!

Mùa đông sau em tìm thấy lá,
Chị lắc đầu,
Trông nắng vãn bên sông...

Ngày cưới chị,
Em tìm thấy lá,
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim.

Chị ba con,
Em tìm thấy lá,
Xòe tay phủ mặt chị không nhìn.

Từ thuở ấy,
Em cầm chiếc lá,
Đi đầu non cuối bể.
Gió quê vi vút gọi:
"Diêu bông hỡi,
Ới diêu bông… "

LỜI BÀN

Nguyễn Đình Đại

Chị là cô gái Bắc Ninh mặc váy đã biết... "buông chùng cửa võng" trong cái buổi chiều đốt đồng của mùa đông năm ấy hẳn đang có những ước mơ thầm kín của tuổi dậy thì:

Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng,
Chị thẩn thơ đi tìm.
Đồng chiều, 
Cuống rạ...

Vậy nên khi nghe đứa bé chăn trâu hỏi chị tìm gì, chị liền trả lời ngay:

Chị bảo,
Đứa nào tìm được lá diêu bông,
Từ nay ta gọi là chồng.

Cái mùi rơm rạ trong không gian mênh mông có lẽ gợi tình như tình yêu non nước khiến thằng bé... "phải lòng" chị khi chị thật tinh nghịch trả lời câu hỏi của nó.

Không biết chị đùa vì làm gì có "lá diêu bông", thằng bé nghe xong câu ấy thấy người mình… lớn hẳn lên!

Thứ lá chưa từng nghe tên bao giờ nên nó chỉ cần đi tìm chiếc lá nào lạ nhất đối với nó là được:

Hai ngày em tìm thấy lá,
Chị chau mày,
Đâu phải lá diêu bông!

Chị "chau mày" bởi ngạc nhiên quá, ai ngờ...

Nhưng thằng bé đã "điên" vì yêu chị mất rồi:

Mùa đông sau em tìm thấy lá,
Chị lắc đầu,
Trông nắng vãn bên sông...

Chị chỉ lắc đầu chứ không quan tâm bởi mùa đông này chị đã biết "trông nắng vãn bên sông" tức là chị đã biết nhớ nhung ai đó không phải là... "bé điên" của chị:

Ngày cưới chị,
Em tìm thấy lá,
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim.

Chị cười tròn đầy như vậy (xe chỉ ấm trôn kim) là chị đang hạnh phúc lắm và đâu cần biết đến nỗi đau của nó.

Sáu năm sau nó lên mười bảy tuổi thì chị đã ba con.

Chị đã thấy tình yêu bây giờ chán ngắt, nhất là nghe đâu chồng chị không chung thủy:

Chị ba con,
Em tìm thấy lá,
Xòe tay phủ mặt chị không nhìn.

Chị đành an phận, nó đành:

Từ thuở ấy,
Em cầm chiếc lá,
Đi đầu non cuối bể.
Gió quê vi vút gọi:
"Diêu bông hỡi,
Ới diêu bông… "

 

Xem thêm Văn Nghệ