Em về hong nắng ban trưa
Còn anh góp nhặt dư thừa mười lăm
Trả em hết cả lỗi lầm
Bao nhiêu cằn cỗi có đành lòng không?
Em về vén lại dòng sông
Nửa đêm thấy cả đôi dòng đều nghiêng
Nhắn đò trả lại giấc chiêm
Lần sang ngang ấy để em hững hờ
Em về ru lại vần thơ
Khi xưa ai để dại khờ đánh rơi
Nhớ quên nhặt nhạnh đem phơi
Hong trong vần vũ mà ngơi nghỉ lòng
Em về từ tạ được không?
Khi trong độ lượng người không dám nhìn
Mách hoa chớ héo phận mình
Mặc ai...ai để khiết trinh kiếm tìm
Giá mà dưới nguyệt trăng im
Thì em đâu phải nén kìm......trắng đen.
MỘC MIÊN