Vĩnh Phúc một chiều anh ghé qua
Một tách trà thơm nghĩa đậm đà
Một nụ cười duyên người thiếu nữ
Vương vấn quyện hồn lữ khách xa.
Đồng phủ một màu biêng biếc xanh
Hoàng hôn bóng ngã nắng buông mành
Đêm trăng không rượu mà say khướt
Ánh mắt đưa tình riêng với anh.
Duyên nợ gì không với đất này
Tay cầm chưa đủ ấm bàn tay
Ấy vậy mà dâng lòng lưu luyến
Buổi rời nghe sống mũi cay cay?
Anh sẽ trở về thăm Vĩnh Yên
Tây Thiên Phật ngự chốn cửa thiền
Níu mảng sương mù Tam Đảo trắng
Mang đến làm quà dạm ngõ em!
Dã Quỳ